công thức mỹ học

Công nghệ thông tin - chuyên ngành Thiết kế Mỹ thuật số (kỹ sư) 600 . 12. 7480201DS. Công nghệ thông tin - chuyên ngành Khoa học dữ liệu và Trí tuệ nhân tạo (kỹ sư) 600 . 13. 7480201DT. Công nghệ thông tin (cử nhân - Hợp tác doanh nghiệp) 600 . 14. 7480201NS 1. Phương thức xét tuyển Phương thức 1: Xét tuyển dựa trên kết quả thi tốt nghiệp THPT năm 2022. Điều kiện: Thí sinh đã tốt nghiệp THPT và có kết quả thi đáp ứng ngưỡng đảm bảo chất lượng do trường quy định sau khi có kết quả thi tốt nghiệp THPT năm 2022, riêng Khối ngành sức khỏe do Bộ Giáo dục và Đào Trước đó, ngày 8/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Bộ Công an đã khởi tố, bắt tạm giam bà Trương Mỹ Lan - Chủ tịch Tập đoàn Vạn Thịnh Phát để điều tra về tội "Lừa đảo chiếm đoạt tài sản". Cùng bị bắt tạm giam với bà Trương Mỹ Lan còn có 3 bị can khác. Tính điểm xét tuyển: ĐXT = (Điểm môn văn hóa + Điểm BCM x2 + Điểm HH x2) x3/5 + Điểm ưu tiên (nếu có) Xem điểm chuẩn Đại học Mỹ thuật Công nghiệp năm 2021 tất cả các ngành. 3. Chỉ tiêu các ngành tuyển sinh Đại học Mỹ thuật Công nghiệp năm 2021. Năm 2021, trường Du học Bắc Mỹ. Du học Mỹ Giới thiệu chung Tên chính thức SMEAG Capital Địa chỉ Emilio Osmena cor., Bataan st., Guadalupe, Cebu 6000, Philippines Thành lập Năm 2012 Quy mô 400 học viên Công nhậnChi tiết. Trường Anh Ngữ PINES Philippines (Pines International Academy - PIA) nằm ở thành phố Meilleur Site De Rencontre Pour Homme Marié. Nguồn ảnh Internet. ☆, Chương 6 Lý do chính đáng. Trên đường về nhà, Đinh Dĩ Nam vẫn mặt không cảm xúc không mở miệng nói tiếng nào. Dưới vẻ ngoài tức giận, thì thật ra cảm giác càng nhiều hơn là đau đầu. Tính cách của Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ hoạt bát, anh chỉ làm chuyện mà mình chắc chắn, và chuyện gì cũng cố gắng làm đến mức tốt nhất, đến ngay cả làm tình cũng vậy. Anh dành thời gian ba năm để thăm dò nghiệp vụ và thói quen sinh hoạt của Hoắc Chấp Tiêu, cuối cùng đến hôm nay mới bất chợt phát hiện ra tính cách của Hoắc Chấp Tiêu mới là biến số lớn nhất. Anh không thích loại cảm giác không thể đoán được này, điều đó chỉ khiến cho công việc của anh không còn được thuận buồm xuôi gió như trước nữa mà thôi. Khi ô tô chậm rãi chạy vào hầm xe dưới lòng đất ở nhà Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam vẫn còn đang tự hỏi làm sao mới để công việc trở lại quỹ đạo ban đầu. Hoặc có lẽ là nên xin nghỉ một quãng thời gian để tranh thủ nghỉ ngơi, chờ cho Hoắc Chấp Tiêu quên đi chuyện đêm qua, đến lúc đó không chừng mối quan hệ của hai người sẽ khôi phục lại như thường. Nhưng Đinh Dĩ Nam còn chưa kịp quyết định, đột nhiên nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu nói “Sáng mai không cần đến công ty.” Đinh Dĩ Nam tắt động cơ xe, nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu. “Ngày mai đi công tác ở xã Tam Dương.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Có công trình mới.” “Công trình mới?” Đây là lần đầu tiên Đinh Dĩ Nam nhận được thông báo về công trình mới một cách không chính thức như vậy. Theo tình huống bình thường, thư ký phòng hành chính sẽ báo cáo chi tiết dự án cho anh, rồi anh lại căn cứ vào lịch trình của Hoắc Chấp Tiêu để sắp xếp thời gian rồi mới quyết định xem nhận hay không. Bây giờ Hoắc Chấp Tiêu đang nhận dự án lớn là một công trình trung tâm thương mại, đã qua giai đoạn thăm dò thực địa, kế đó là sẽ thời điểm bận rộn nhất của hắn. “Anh không bận gì sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi. “Cái dự án trung tâm thương mại đã giao cho Triệu Dương rồi.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Bây giờ tôi đang rất rảnh.” Lúc nói những lời này, trên mặt Hoắc Chấp Tiêu không có bất kỳ một biểu cảm dư thừa nào, giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng đối với Đinh Dĩ Nam mà nói, tin đó thật sự đủ để làm anh giật nảy cả mình. Anh có một thoáng run lên, nhưng rất nhanh đã nghĩ rõ ràng nguyên do, khẽ cau mày hỏi “Là ý của giám đốc Hoắc sao?” “Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt đáp lại một tiếng. “Lúc nào?” Đinh Dĩ Nam hỏi tiếp. “Tối hôm qua.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Sau khi giải Điểm Xanh xổ số.” Xổ số… Chỉ có khi công bố dãy số trúng giải mới gọi là xổ số, Hoắc Chấp Tiêu dùng từ này để hình dung giải Điểm Xanh, thoạt nghe thì có vẻ như châm chọc, nhưng Đinh Dĩ Nam lại nghe ra được hàm ý tự giễu trong lời của Hoắc Chấp Tiêu —— xác suất nhận giải của hắn gần như bằng với xác suất trúng số. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua Hoắc Chấp Tiêu ra ngoài uống rượu, có lẽ không phải chỉ vì tâm trạng không tốt khi không có giải, mà hắn lại càng để ý đến chuyện bị Hoắc Huân chuyển dự án quan trọng sang cho người khác, đó là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra. Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ lại câu oán trách “không có giải anh vui lắm à” mình đã nói với Hoắc Chấp Tiêu tối qua, lực sát thương của câu đó hẳn không quá chênh lệch với “bạn trai cậu đang trên giường người khác”, cùng là cầm kim đâm vào tim người. Chẳng trách vừa rồi trong tiệm may Hoắc Chấp Tiêu lại nói hắn có chút rảnh. Cuối cùng thì bây giờ Đinh Dĩ Nam cũng coi như hiểu rõ, thì ra Hoắc Chấp Tiêu không phải nói dối, về mặt ý nghĩa thì đúng là hắn rảnh đến phát hoảng. “Anh nói ngày mai phải gặp khách hàng quan trọng,” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Là khách hàng của dự án này sao?” “Đúng.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Bí thư xã Tam Dương.” Xã Tam Dương muốn xây một cái thư viện công cộng, hưởng ứng lời kêu gọi toàn dân đọc sách. Thị trưởng đích thân đến tìm Hoắc Huân để sở sự vụ Cửu Sơn nhận dự án này, Hoắc Huân muốn bán ân tình cho thị trưởng, nên hoàn toàn không tính phí. Nên công trình này đối với Hoắc Chấp Tiêu mà nói, chẳng được một đồng nào. Hơn nữa bên khách hàng còn là quan chức, lúc tiếp xúc càng phải chú ý. Một bên là dự án thương mại ngàn vạn, một bên là dự án miễn phí không công. Cho dù tháng nào Đinh Dĩ Nam cũng có lương cơ bản, cũng không có liên hệ với thành tích công việc của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng anh cũng có thể phần nào cảm nhận được mức độ chênh lệch trong đó, bởi vì Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ bị đối xử như vậy trong sở sự vụ. “Đi vào thôn xã thì không hợp mặc bộ đồ tây này.” Lúc xuống xe, Đinh Dĩ Nam đưa cho Hoắc Chấp Tiêu chiếc túi đựng quần áo của hắn, sau đó dùng ánh mắt chỉ vào một cái túi khác trong tay mình. Trong chiếc túi đó là bộ âu phục màu xanh sẫm mà Hoắc Chấp Tiêu chọn cho anh, chất vải và kiểu dáng có thể trực tiếp mang ra làm lễ phục luôn cũng không sao. “Một lát nữa tôi mang trả lại.” Đinh Dĩ Nam nói. “Sao phải trả lại?” Hoắc Chấp Tiêu khẽ cau mày, “Tôi chọn cho cậu không đẹp sao?” “Không phải.” Đinh Dĩ Nam nói, “Không hợp để mặc đi gặp bí thư xã.” “Sau này lấy ra mặc.” Đinh Dĩ Nam không tiếp lời, anh không thể đoán được là sự khác thường của Hoắc Chấp Tiêu hôm nay là do tối qua lên giường với anh hay là do gặp do phải khó khăn trong công việc. Trong tình huống này, anh không nghĩ là để ông chủ tiêu tiền cho mình là một sự lựa chọn tốt. Hai người im lặng giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Hoắc Chấp Tiêu mở miệng trước nói “Trợ lý Đinh.” Giọng nói hắn không còn cứng rắn như vừa nãy, mà mang theo một chút uể oải không dễ nhận ra, “Tôi đã phiền lắm rồi, đến cậu cũng muốn đối nghịch với tôi sao?” Đinh Dĩ Nam mím mím môi, trong tiềm thức lại suy nghĩ như trước đây, liệt kê ra các lý do chính đáng cho hành động của anh. Nhưng anh đột nhiên ngộ ra, khi mà một sự việc nào đó đã dính dáng đến tâm trạng của cá nhân, thì cái gọi là lý do chính đáng sẽ chỉ là lý luận vô nghĩa. Giống như chuyện tình cảm của anh và Hàn Thạc, Hàn Thạc thường không vui với việc anh để công việc chiếm dụng quá nhiều thời gian, nhưng anh lại liệt kê một danh sách các nhiệm vụ mình cần phải làm, nhằm muốn chứng minh là thời gian làm việc của anh đã không thể nào giảm hơn được nữa. Nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không làm tâm trạng không vui của Hàn Thạc mất đi được. “Tôi muốn tiêu tiền thì tôi tiêu.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chuyện đó khó khăn thế sao?” Đinh Dĩ Nam im lặng một lúc, không phản bác tiếp tục nữa. Anh chỉ nói một câu “Đã hiểu”, sau nói tiếp “Sáng mai tôi tới đón anh.” Hoắc Chấp Tiêu đang xả giận. Sau khi Đinh Dĩ Nam đưa ra được kết luận đó, mụn nhọt trong lòng anh phút chốc được giải quyết dễ dàng. Men rượu, tình dục, tiền tài, tất cả nằm trong lĩnh vực Hoắc Chấp Tiêu mà có thể khống chế được, hắn muốn mình có thể thích làm gì thì làm. Bất luận là lên giường với Đinh Dĩ Nam cũng được, hay là mạnh tay đốt tiền cũng được, cũng chỉ là để dời sự chú ý ra khỏi những nỗi muộn phiền rối lòng đó mà thôi. Thật ra Đinh Dĩ Nam cũng giống vậy. Anh uống rượu, lăn giường với Hoắc Chấp Tiêu chẳng lẽ là vì mua vui tìm sướng? Tất nhiên không phải, anh cũng là đang xả tức, chỉ là tiền tiết kiệm của anh không cho phép anh tiêu xài như Hoắc Chấp Tiêu mà thôi. Mới nói là xin nghỉ để thư giãn một thời gian, ai ngờ vừa mới đi công tác về lại chuẩn bị đi công tác chỗ khác nữa. Cũng may là sau khi làm rõ động cơ của Hoắc Chấp Tiêu, cuối cùng thì Đinh Dĩ Nam cũng coi như nhẹ lòng hơn không ít, không còn phải lo rằng công việc bị chệch khỏi quỹ đạo bình thường như vừa nãy nữa. Vì ghé sang tiệm may làm trễ nải một lúc, Đinh Dĩ Nam mua đồ ăn về nhà nấu cơm, chuẩn bị hành lý cho thứ hai đi công tác, làm xong những chuyện vặt vãnh đó thì trời cũng đã tối. Anh lấy thùng đựng đồ mua được trong siêu thị ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của Hàn Thạc. Bình thường Đinh Dĩ Nam rất chú ý chuyện dọn dẹp, anh vẫn luôn phân loại sắp xếp quần lót, tất của hai người đàng hoàng kỹ lưỡng, nhưng lần nào Hàn Thạc lấy ra dùng cũng sẽ làm mọi thứ ngổn ngang lộn xộn. Cả hai sống chung một năm nay, ngoại trừ quấn áo, thì có vài thứ đã không thể nào tách được ra của anh và của em, Đinh Dĩ Nam cũng chỉ đành phải kiên nhẫn nhớ lại từng món mà Hàn Thạc đã mua. Nhớ rồi lại nhớ, không khỏi thành ra thấy thương cảm. Đinh Dĩ Nam không phải động vật máu lạnh, tuy nói tính anh rõ ràng là thiên về lý trí, nhưng khi bị tổn thương thì anh vẫn sẽ thấy đau lòng. Tình cảm hơn một năm cứ vậy mà trôi theo dòng nước, cõi lòng như là bị đào rỗng, không có bất cứ thứ gì có thể bù đắp vào. Chỉ là về mặt lý trí, Đinh Dĩ Nam cũng biết mình chỉ có thể nhìn về phía trước. Giữa anh và Hàn Thạc đã xuất hiện mâu thuẫn không thể hòa giải được, không phải chỉ cần mượn chút kỷ niệm xưa bù vào, là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đương lúc dọn đồ được một nửa, ngoài cửa truyền đến âm thanh khóa điện tử mở ra. Hàn Thạc hấp tấp chạy vào trong nhà, quăng vali nhanh chóng ôm Đinh Dĩ Nam vào lòng. “Vợ à.” Hắn chôn mặt vào cổ Đinh Dĩ Nam, rầu rĩ kêu một tiếng. Chiều cao của hắn hơn Đinh Dĩ Nam, dáng vẻ cúi người trông rất tủi. Trước kia Đinh Dĩ Nam rất dính chiêu này, anh luôn bó tay chịu thua với những lúc Hàn Thạc làm nũng. Nhưng chuyện đã đến nước này, anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói ra hai chữ “Bỏ ra.” Hàn Thạc chẳng những không buông, trái lại tay còn tăng thêm lực, cứ như là chắc chắn Đinh Dĩ Nam sẽ không làm gì được hắn. “Tôi đếm đến ba.” Đây là điềm báo Đinh Dĩ Nam đã tức giận, “Một.” Cuối cùng khi Đinh Dĩ Nam đếm tới ba, Hàn Thạc mới chậm rãi buông anh ra. “Vợ, em thật sự ngủ với thằng sếp của em rồi?” Hàn Thạc nhìn Đinh Dĩ Nam, trong mắt mang theo một loại chờ mong thận trọng nào đó. Đinh Dĩ Nam đi tới sofa ngồi xuống, mặt không đổi sắc trả lời “Ừm.” Bong bóng mong đợi bị chọc thủng không chút nương tay, Hàn Thạc nặng nề thở ra một hơi, lầm bầm lầu bầu “Anh biết ngay mà.” Đinh Dĩ Nam nghe vậy thì nhíu mày. “Ngày nào em cũng dành thời gian ở chung với nó nhiều như vậy, sao mà không có chuyện gì xảy ra được?” “Anh có ý gì?” Đinh Dĩ Nam không thể tin nổi nhìn Hàn Thạc, thấy cả cõi lòng mình nguội lạnh. “Hai người hay ngủ với nhau nhỉ.” Hàn Thạc cười khổ một tiếng, “Chúng ta coi như huề nhau rồi, bắt đầu lại từ đầu được không em?” “Hàn Thạc,” Đinh Dĩ Nam nén cơn giận nói, “Ý anh là, tôi hay ngủ với anh ta, nên cũng huề với anh thôi?” “Sao cơ?” Vẻ mặt Hàn Thạc ngẩn ra, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng ý trong lời nói của Đinh Dĩ Nam. “Đủ rồi.” Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, “Chúng ta chia tay đi, tôi không muốn nhiều lời với anh nữa.” “Đừng chia tay mà.” Nét mặt Hàn Thạc thoáng qua chút bối rối, “Vợ, em vẫn còn thích anh mà phải không? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” “Đừng có gọi tôi là vợ nữa.” Đinh Dĩ Nam nói, “Hôm nay anh ra khỏi cái nhà này cho tôi.” “Anh không đi.” Hàn Thạc đơn giản trực tiếp nhào đến đẩy ngã Đinh Dĩ Nam, “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?” Lại xài cái chiêu này nữa. Mỗi lần Hàn Thạc đuối lý, là cứ thích lấy chuyện làm tình ra qua mặt. Trước kia là bởi Đinh Dĩ Nam không so đo với hắn, nhưng nay thì khác. Đinh Dĩ Nam đã không còn chút cảm xúc nào với Hàn Thạc nữa rồi. “Đừng đụng vào tôi.” Đinh Dĩ Nam tiện tay cầm một cái gối đập vào mặt Hàn Thạc, thẳng tay đánh hắn đến ngớ người ra ngay tại chỗ. “Anh không đi tôi đi.” Đinh Dĩ Nam đứng dậy cầm hành lý mình đã chuẩn bị xong trước đó, “Mai tôi đi công tác, đến lúc về tôi không muốn thấy mặt anh nữa.” Bạn đang đọc truyện Công Thức Mỹ Học của tác giả Không Cúc. Công thức mỹ học, tỉ lệ hoàng kim, tỉ lệ vàng, trong kiến trúc và mỹ học, đó đều là cụm danh từ nói về hình thái, sự vật, cơ thể...có tỉ lệ lý tưởng, hoàn hảo, mang tính thẩm mỹ cao Chấp Tiêu chọn bạn giường luôn là những người có tỉ lệ cơ thể chuẩn, dán sát nhất với tỉ lệ vàng, cho nên trợ lý của anh Đinh Dĩ Nam chưa từng nghĩ mình lại ở trên giường của ông chủ mình, mơ màng tỉnh lại.“ là được công nhận là tỷ lệ hấp dẫn nhất về mặt thẩm mỹ, nhưng trong mắt tôi, em là tiêu chuẩn thẩm mỹ duy nhất”. Cha mẹ có biết rằng, đặc điểm chung của những người lớn tự tin, hạnh phúc, có đời sống tinh thần giàu có, có khả năng sống một cuộc sống cân bằng, ít stress… là bởi họ đều được giáo dục thẩm mỹ từ sớm? Mỹ học, hay giáo dục thẩm mỹ cho con cái để phát triển nhân cách nói chung và khả năng thưởng thức nghệ thuật và cái đẹp nói riêng, nên là việc cha mẹ cần làm từ khi con còn nhỏ, và không ngừng giúp con bồi đắp ở giai đoạn quan trọng nhất ở tuổi thiếu niên cũng như trong suốt cuộc đời. RMIT & Cha Mẹ trân trọng giới thiệu với độc giả bài viết dưới đây của chị Phan Anh Esheep – Top 4 Người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong lĩnh vực Parenting Làm cha mẹ – giải thưởng châu Á Influence Asia 2017. Chị Phan Anh xuất thân là một hoạ sĩ và hiện là CEO & Founder công ty sáng tạo ẩm thực Esheep Kitchen, đồng thời là admin cộng đồng Yêu Bếp Esheep Kitchen family. Chúng tôi hi vọng bài viết này sẽ phần nào giúp cha mẹ nhận ra tầm quan trọng của việc giáo dục thẩm mỹ cho con và những cách đơn giản, gần gũi nhất để giúp con biết đến mỹ học, từ đó, xây dựng một đời sống tinh thần giàu có, hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Mỹ học là gì và vì sao cha mẹ nên giúp con biết đến mỹ học? Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội. Trong quá trình sử dụng và nghiên cứu, định nghĩa từ “mỹ học”, người ta ví mỹ học như cái cây có nhiều cành và luôn luôn phát triển chứ không phải là khái niệm cố định, được khẳng định duy nhất vì mỹ học luôn tồn tại trong xã hội, trong thiên nhiên và nghệ thuật. Thế giới đã từng có nhiều tranh luận về phạm vi và sự hữu ích của khái niệm này. Trong thế kỷ 20, khái niệm này được công nhận có nghĩa rộng hơn lý thuyết mỹ thuật bởi nó bao hàm cả lý thuyết về cái đẹp cụ thể trong tự nhiên và cái đẹp trừu tượng, ví dụ vẻ đẹp tinh thần hay trí tuệ – tuy nhiên cái đẹp đó phải là đối tượng cho sự nghiên cứu triết học hay khoa học. Tuy nhiên, mỹ học nói chung không quá khó hiểu hay vĩ mô như những khái niệm triết học, cũng như những cái tên Aristotle, Platon, Hegel, Kant, Mỹ học dân chủ Nga của phương Tây; và Lão Tử, Khổng Tử… của phương Đông. Mà đơn giản hơn, có thể hiểu và ứng dụng mỹ học chính ở sự nhận thức, thưởng thức cảm nhận cái đẹp tìm được đối tượng cái đẹp bằng sự rung động bản năng của con người, điều ai cũng có thể rèn luyện và học hỏi được, càng sớm càng tốt. Không phân biệt lứa tuổi. Càng tiếp xúc với nhiều điều tốt đẹp thì tư duy của con càng có cơ hội cởi mở, càng hiểu được sự đa dạng và khác biệt của cái đẹp, mà từ đó con sẽ tự học được cách tôn trọng sự khác biệt, và cũng sớm định vị được bản thân để không tự ti. Điều này thể hiện rõ ở việc con biết lựa chọn cho mình sở hữu những thứ “đẹp” về mặt vật chất để chính bản thân con hài lòng, không sợ người ngoài dèm pha, thay vì hoang mang và lệ thuộc vào sự lựa chọn của người khác. Đồng thời, con cũng có thể bồi đắp được những cái “đẹp” về mặt tinh thần, đó là sự cảm thụ cái đẹp, được tiếp xúc nhiều cái đẹp trong nghệ thuật, trải nghiệm và cảm nhận được vẻ đẹp thiên nhiên, cũng như phát triển trong sự giáo dục tốt của cha mẹ, gia đình và nhà trường để định hình chuẩn mực “đẹp” trong giao tiếp xã hội, trong cuộc sống. Đây chính là nền tảng để mỗi đứa trẻ có thể lớn lên có thể không hoàn hảo, nhưng vững vàng về tinh thần, đẹp đẽ về nhân cách. Càng quan sát sự trưởng thành của một đứa con, cha mẹ càng có thể quán chiếu lại quá trình trưởng thành của chính bản thân mình ngày bé. Đôi khi cha mẹ sẽ nhận ra rằng, con có thể hấp thu rất nhiều kiến thức, thông tin, cảm thụ mọi rung cảm một cách “vô thức”. Chính vì vậy, con cần được sớm tiếp xúc với “cái đẹp” bên cạnh việc tiếp xúc nhận thức về mặt kiến thức. Hãy giúp con biết đến “mỹ học” càng sớm càng tốt Mỹ học là một khái niệm không thể thiếu được trong cuộc sống của con người. Càng nhỏ tuổi, sự nhạy bén, nhạy cảm, nhận thức và thưởng thức cái đẹp của con người càng tinh khiết. Đặc biệt, lứa tuổi thiếu niên là giai đoạn con đang hình thành thế giới quan của bản thân, hình thành nhân cách, và do đó, việc cho con được tiếp xúc với cái đẹp, cái thiện, cái lành là việc mà cha mẹ nên làm càng sớm càng tốt. Nếu không may, ở giai đoạn này, con tiếp xúc nhiều với cái xấu xí, cẩu thả, sự tạp nham, lệch chuẩn, thì con sẽ dễ bị hấp thu và thỏa mãn bởi những thứ tạp nham, lệch chuẩn và khó lòng nhận biết cái đẹp. Ở một góc độ khác, nếu không được tiếp xúc, dẫn dắt và gợi mở về việc cảm thụ cái đẹp, con sẽ dần mất đi hoặc không được phát triển tốt nhất sự cảm thụ cái đẹp trong tư duy và tìng cảm, dễ dẫn đến chai sạn cảm xúc, khó thẩm thấu cái đẹp, nghệ thuật hoặc rung động. Đây chính là một phần khiến con chai lì, khó lòng tự cân bằng cảm xúc hoặc thoát khỏi căng thẳng, stress. Đừng nghĩ rằng “cái đẹp” là sự vô bổ hay phù phiếm. Cái đẹp, trong nghệ thuật, trong thiên nhiên hay trong đời sống, chính là món ăn tinh thần khiến con người có thể “nương tựa”, để thăng hoa, để cân bằng. Một người lớn cằn cỗi, khó rung động trước cái đẹp sẽ dễ bị căng thẳng, dễ bị tổn thương hơn bởi cốt lõi tinh thần chưa đủ “giàu có” về cảm thụ để đồng cảm hay bao dung. Nếu đã đủ “giàu có” trong tinh thần, no đủ bởi cảm thụ cái đẹp, con sẽ khó bị thu hút bởi những thứ giật gân, dễ dãi, không đẹp, nhảm nhí hay rẻ tiền. Cha mẹ có thể giúp con biết đến mỹ học như thế nào? Không cần phải quá cao cấp hay sang chảnh, phức tạp mới là mỹ học, cha mẹ có thể cùng con khám phá và trải nghiệm mỹ học thông qua nhiều hoạt động trong đời sống thường ngày. Với mỹ học trong nghệ thuật Hãy cùng con trải nghiệm nhiều bộ môn nghệ thuật ở mức độ phổ thông, tìm hiểu và cảm thụ các tác phẩm tiêu biểu qua sách, triển lãm, các chương trình truyền hình về nghệ thuật đa phương tiện và nghệ thuật đương đại. Với mỹ học trong thiên nhiên Hãy cùng con tiếp xúc thiên nhiên càng nhiều càng tốt, đây cũng là cách giúp trẻ tránh khỏi hội chứng “thiếu hụt thiên nhiên” mà trẻ em thành thị thường mắc phải. Chiêm ngưỡng, cảm thụ và quan sát sự vận động của thiên nhiên qua các chuyến picnic, đưa một phần nhỏ thiên nhiên vào nhà như trồng cây, cắm hoa. Với mỹ học trong đời sống Cùng trẻ xây dựng “môi trường thẩm mỹ tích cực” từ chính gia đình, tạo lập thói quen tốt hướng đến cái đẹp từ những việc nhỏ như đẹp trong giao tiếp, đẹp trong sinh hoạt cá nhân, tập thói quen làm đẹp môi trường sống, làm đẹp bản thân và biết cách chăm sóc bản thân từ nhỏ. Từ đó, cảm thụ được cái đẹp trong đời sống, giúp trẻ là người góp phần tạo nên cái đẹp. 👉 Đọc thêm các bài viết hay và bổ ích về cách Nuôi dạy con tại ĐÂY. Nguồn ảnh Internet. ☆, Chương 8 Đình công tiêu cực. Bảy giờ sáng, Đinh Dĩ Nam thức dậy đúng giờ. Bấm nút chỉnh rèm cửa tự động bên cạnh giường, ánh nắng buổi sớm chầm chậm xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu sáng cả gian phòng. Đài phun nước trong khu đã bắt đầu phun những dòng nước đầu tiên của ngày mới, ánh nắng từ hướng đông chiếu vào khu dân cư và hơi nước từ đài phun nước hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một cái cầu vồng rực rỡ sắc màu. Lần đầu tiên mà Đinh Dĩ Nam được nhìn thấy cái cầu vồng này, là lúc mà khu đất này chưa hoàn thành. Hoắc Chấp Tiêu là kiến trúc sư chính cho dự án náy, muốn thiết kế một cái đài phun nước trong giếng trời của khu, chỉ cần vào những thời tiết tốt, chủ nhà thức sớm đi ra ngoài là có thể nhìn thấy cầu vồng. Lúc đầu khi nghe Hoắc Chấp Tiêu trình bày ý tưởng thiết kế của mình cho khách hàng, thì Đinh Dĩ Nam đã nghĩ trong lòng là, rốt cuộc là con người có suy nghĩ hão huyền đến cỡ nào, mới có thể nghĩ ra cách để ngày nào cũng được ngắm cầu vồng? Sau đó hiện thực chứng minh Hoắc Chấp Tiêu không phải là suy nghĩ hão huyền. Sau khi đài phun nước xây xong, Đinh Dĩ Nam đi theo Hoắc Chấp Tiêu đi tới công trường quan sát kết quả vận hành của đài phun nước, khi ánh nắng sớm mai xuyên qua làn nước phun từ đài, từng vòm màu rực rỡ sáng lòa hiện lên, Đinh Dĩ Nam thật sự thấy chấn động từ tận trong đáy lòng. Ban đầu khi Đinh Dĩ Nam nhận offer từ sở sự vụ Cửu Sơn, không phải vì đúng chuyên ngành, cũng không phải là vì anh có hứng thú với kiến trúc. Vỏn vẹn là bởi vì lúc gần tốt nghiệp, chủ nhiệm khoa chuyển tiếp tin nhắn của ông ấy với Hoắc Huân vào nhóm wechat, nói là đang cần một trợ lý riêng, sau khi thành nhân viên chính thức lương có thể từ hai vạn trở lên. Sinh viên từ trường đại học danh giá vốn cũng không phải lo chuyện việc làm, chủ yếu là các đàn anh khóa trước thường về trường tìm người. Đinh Dĩ Nam thấy tiền lương không tệ, bèn mang tâm trạng thử xem sao nộp CV lên, sau đó cứ như vậy mà vào sở sự vụ Cửu Sơn làm việc. Nhưng đến tận khi anh nhìn thấy cầu vồng do Hoắc Chấp Tiêu tạo ra thì anh mới thật sự thấy thích công việc này. Sau đó Hoắc Chấp Tiêu mua nhà trong khu này, Đinh Dĩ Nam quan sát cả quá trình lắp đặt trang trí, càng có thêm nhiều hiểu biết đối với ngành nghề này. Cũng nhờ có thiết kế cầu vồng đó mà cả khu nhà được nâng lên, giá nhà luôn nằm ở mức đụng nóc trong vùng này. Đến phòng khách mở nhạc cổ điển, rồi đi vào nhà bếp mặc tạp dề, Đinh Dĩ Nam chính thức bắt đầu một ngày làm việc mới. Hồi trước thì Đinh Dĩ Nam thường mua bánh bao ở một hàng gần đây để giải quyết bữa sáng, nhưng hôm nay đặc thù, nên anh cũng làm luôn một phần cho mình. Hoắc Chấp Tiêu du học ở nước ngoài từ nhỏ, quen ăn sáng kiểu Tây, vậy nên Đinh Dĩ Nam cũng học không ít món Tây. Có điều tính anh vốn tương đối truyền thống, bữa sáng thích ăn cháo hoặc mỳ, nên trong lúc tráng trứng, thì anh tranh thủ nấu một bát mỳ mỡ hành trên cái bếp còn lại. Hương vị mỳ thế nào hoàn toàn phải xem vào mức lửa khi luộc, Đinh Dĩ Nam hết sức tập trung quan sát mức độ trong của sợi mỳ, ngay lúc đoán chừng là đã có thể cho nước lạnh vào được rồi, anh thoáng phân tâm nghe thấy tiếng nhạc cổ điển chợt im bặt đi, thay vào đó là tiếng bước chân của Hoắc Chấp Tiêu. Khi vừa mới thức dậy Hoắc Chấp Tiêu có thói quen uống nước trước, ngoài ra thì hắn còn có một tật xấu là không thích uống nước có nhiệt độ thường. Theo như mọi ngày, thì sau khi hắn kéo đầu cắm xuống, hắn sẽ đi thẳng về phía tủ lạnh hai cánh mở ngăn giữ đồ tươi ra, lấy chai nước suối đã được ướp lạnh sẵn ra. Vậy nên Đinh Dĩ Nam cũng không để ý đến hắn lắm, vẫn hết sức tập trung nhìn mỳ trong nồi. Ngay lúc Đinh Dĩ Nam chuẩn bị vớt mỳ ra, thì sau lưng anh bỗng nhiên phải gánh một áp lực rất lớn, cũng không hiểu sao bị hai cánh tay quấn lấy vòng eo. “Đang làm gì?” Hoắc Chấp Tiêu chống cằm trên vai Đinh Dĩ Nam, cả nửa người trên gần như đè xuống hết. Cái muôi đang vớt mỳ trong tay Đinh Dĩ Nam rơi vào trong nồi nước sôi, anh cố sức đứng thẳng người lên, chống chịu trọng lượng của Hoắc Chấp Tiêu, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đang ôm chầm mình đằng sau, nói “Anh làm gì thế?” Hoắc Chấp Tiêu rất nhanh đã buông Đinh Dĩ Nam ra, lùi qua một bên, khóe miệng kiềm nén ý cười, biểu cảm như là vừa nghịch phá thành công chuyện gì đó. Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ đến cái kiểu người mà rảnh rỗi đến phát khùng, nước trong bể rõ ràng đang yên ả không gợn sóng, lại cứ nhất định phải cầm đá ném vào, thấy mặt nước nổi sóng lên mới vừa lòng. Một tay Hoắc Chấp Tiêu chống trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhìn Đinh Dĩ Nam từ trên xuống dưới một lượt, nói “Sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu mặc tạp dề đẹp thế nhỉ?” Đinh Dĩ Nam hít sâu một hơi, dùng đũa gắp muôi vớt mỳ trong nồi nước lên, sau đó vội vàng vớt hết mỳ lên “Cái tạp đề này tôi đã mặc ba năm rồi.” Phụ đề là Mắt anh rốt cuộc là đui hay mù? “Thật sao?” Hoắc Chấp Tiêu vuốt cằm nói, “Vậy thì hôm nào mua cái mới cho cậu.” Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không có ý đó, anh đau đầu thở dài, bèn quyết định không quan tâm đến Hoắc Chấp Tiêu nữa, chuyên tâm làm cho xong bữa sáng hôm nay. Chờ cho Hoắc Chấp Tiêu rửa mặt xong quay lại, Đinh Dĩ Nam đã kịp thời đặt bữa sáng vừa làm xong lên bàn. Trước mặt anh chỉ có một cái bát và một đôi đũa, còn trước mặt Hoắc Chấp Tiêu thì có bánh mì nướng vàng rụm, bơ, sốt hoa quả, trứng rán, xúc xích, salad trái cây dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị bữa sáng kiểu Tây phong phú này hấp dẫn. Nhưng sau khi Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống, liếc nhìn bát mỳ mỡ hành trước mặt Đinh Dĩ Nam, đột nhiên nói “Tôi muốn ăn thử món của cậu.” Bàn tay đang trộn mỳ của Đinh Dĩ Nam chợt ngưng, anh cuốn một ít mỳ đặt trong đĩa của Hoắc Chấp Tiêu, vừa chuẩn bị dùng bữa, lại nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu vừa nếm mỳ xong nói “Tôi đổi với cậu.” Trong lòng Đinh Dĩ Nam tự nhủ, anh muốn ăn mỳ thì nói sớm chút không được sao? Mỹ thực đã đến miệng cứ không cánh mà bay như vậy, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Nhưng bị vướng bởi Hoắc Chấp Tiêu là sếp của mình, ngoài mặt vẫn kiềm nén không tình nguyện trong lòng xuống, để bát mỳ ra trước mặt Hoắc Chấp Tiêu. “Bình thường cậu cũng nấu cho bạn trai ăn sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi. “Đúng thế.” Đinh Dĩ Nam mặt không đổi sắc trét bơ lên bánh mỳ. “Vậy sao.” Hoắc Chấp Tiêu nói. “Nhưng tôi sẽ không để anh ta cướp đồ ăn từ trong miệng tôi.” Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy thì cười cười, không nói tiếp. Lần này đi công tác ở xã Tam Dương ít nhất cũng phải mất ba, năm ngày, Đinh Dĩ Nam vào phòng đồ lấy một cái vali 26 tấc, rồi sắp xếp đầy đủ quần áo cho Hoắc Chấp Tiêu thay trong mấy ngày tới, rồi để kế đó những thứ mà anh cho là cần mang theo khi về nông thôn. Khi anh xong xuôi hết rồi, thì Hoắc Chấp Tiêu cũng đã sửa soạn xong, chỉ còn cái cà vạt trên cổ là chưa thắt. Đinh Dĩ Nam thật sự không muốn thắt cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu nữa, hoặc nên nói đúng hơn là, anh muốn tránh hết tất cả các tình huống phải tiếp xúc gần với Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng mà hẳn là Hoắc Chấp Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của anh, lười biếng nói bóng nói gió “Trợ lý Đinh, tính đình công tiêu cực 1 à?” “Không phải.” Đinh Dĩ Nam quyết định nói chuyện nghiêm túc với hắn, giải quyết chuyện này một cách triệt để, “Sếp Hoắc, sau này anh có thể có thể tự thắt cà vạt không?” “Tại sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại. Đúng vậy, tại sao. Trong lòng Đinh Dĩ Nam cảm thấy cực kỳ phiền, như là có một con mèo đang cào cào anh, tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại có nhiều cái tại sao như vậy? “Không phải anh biết thắt cà vạt sao?” Đinh Dĩ Nam nhịn xuống, ôn tồn hỏi. “Cậu thắt đẹp hơn.” Hoắc Chấp Tiêu nói. “Thật ra cũng không kém bao nhiêu…” “Tôi muốn cậu thắt cho tôi.” Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang lời Đinh Dĩ Nam. Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, cam chịu đi đến trước người Hoắc Chấp Tiêu, thô bạo thắt cà vạt cho hắn. Một vòng cuối cùng, Đinh Dĩ Nam vèo một cái dùng sức kéo chặt nút thắt, làm cho cái hình tam giác đẹp đẽ đó gần như gí sát vào yết hầu của Hoắc Chấp Tiêu. Hoắc Chấp Tiêu buộc lòng phải ngửa ngửa đầu ra sau, tự chỉnh lại độ rộng của cà vạt. Hắn khẽ nhíu mày, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi “Trợ lý Đinh, có phải cậu cho là tôi sẽ không trừ tiền lương cậu không?” Đinh Dĩ Nam tự nhận mình là một con người rất có cốt khí, tính cách của anh chính là thích mềm không thích cứng. Thế là anh mím mím môi, thả nhẹ giọng nói “Xin lỗi, sau này sẽ chú ý.” —— anh tự an ủi mình, không cần phải băn khoăn với tiền lương. Từ trong nội thành ra đến xã Tam Dương mất ít nhất cũng phải ba, bốn tiếng, vì trong xã không có đường thông ra đường cái, ra khỏi thành phố rồi thì đoạn đường sau đó gần như toàn là đường tỉnh tồi tàn. Ban đầu lúc đường tỉnh này vừa làm xong cũng không khó đi giống như bây giờ, chỉ là có nhiều xe tải lớn đi qua, trong đó không thiếu vài chiếc lách luật chở quá khối lượng cho phép, dần dần ép con đường này thành ra loang loang lổ lổ, khắp nơi là ổ gà ổ voi. Cũng may xe của Hoắc Chấp Tiêu là xe việt dã, sàn xe đủ cao, chạy trên con đường tàn như vậy cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Theo ô tô từ từ chạy ra khỏi thành phố, mới đầu còn có thế thấy vài trang trại ăn nên làm ra ở hai bên đường, sau đó chỉ còn lại từng hàng cây dương, hết cây dương là đồng ruộng vô tận. Đinh Dĩ Nam có thể cảm giác được tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu giảm dần theo đường đi, khi có một chiếc xe bò xuất hiện bên đường thì hắn cau mày nhìn một lúc lâu, cứ như là không thể tin được thời đại này mà còn tồn tại thứ như vậy. Thật ra chuyện này cũng không trách Hoắc Chấp Tiêu được, hắn quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, sau khi đi làm thì đa số là nhận các công trình lớn, Đinh Dĩ Nam dám cá, chắc chắn là hắn còn chưa từng đặt chân về nông thôn. Sau khi đi hết đường tỉnh rồi, xe rẽ vào một đường núi, ghét bỏ trên mặt Hoắc Chấp Tiêu đã hoàn toàn không buồn giấu “Đây là cái nơi tàn tạ gì vậy?” Đinh Dĩ Nam lại không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì lần nào anh về quê, cũng phải đi qua những con đường nát như vậy. Anh vẫn giữ vững tay lái trả lời “Này là còn chưa tới thị trấn nữa.” “Còn bao lâu mới đến?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi. Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ, nói “Khoảng một tiếng.” Nhưng mà Đinh Dĩ Nam vừa dứt lời, xe lập tức xảy ra chuyện. Đằng sau truyền đến một tiếng nổ rất lớn, sau đó tay lái trong tay chợt mất khống chế. Hoắc Chấp Tiêu ngồi thẳng người, nhìn ra sau nói “Xảy ra chuyện gì?” Sau khi Đinh Dĩ Nam ổn định tay lái, chậm rãi đạp xuống phanh, nói “Chắc là bể bánh xe.” Lần này thời gian hai người ở trên đường lại phải kéo dài, Hoắc Chấp Tiêu phiền chán thở dài một hơi, lấy điện thoại ra nói “Ở cái đường này không biết bao lâu cứu hộ mới tới được nữa.” Như bình thường, phát sinh sự cố trên đường cao tốc thì có thể gọi 12122 tìm cứu hộ. Nhưng dịch vụ cứu hộ này chỉ giới hạn trên đường cao tốc hoặc xa lộ, những nơi thâm sơn cùng cốc như thế này thì không gọi cứu hộ được, chỉ có thể tìm tiệm sửa xe ở gần nhất hỗ trợ. Hiển nhiên là Hoắc Chấp Tiêu chưa từng đến những nơi như thế này, không biết những chuyện đó. Đinh Dĩ Nam cũng lười giải thích, anh xắn ống tay áo lên khuỷu tay, rồi nói với Hoắc Chấp Tiêu “Không cần gọi cứu hộ.” Sau khi nói xong, anh đi ra cốp sau lấy ra một cái kích dạng đơn giản, rồi tháo lốp xe dự phòng sau đuôi xe xuống. Hoắc Chấp Tiêu cùng đi ra đuôi xe theo, khi hắn nhận ra được ý định của Đinh Dĩ Nam, giật mình nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi “Cậu còn biết thay lốp xe?” Thật ra chuyện thay lốp xe này vô cùng đơn giản, người bình thường vừa nhìn là biết. Chỉ là đối với những người chưa từng làm bao giờ, thì cái khái niệm sửa xe ô tô này dù sao cũng có vẻ hơi xa xôi. Đinh Dĩ Nam không muốn phí thời gian để trả lời câu hỏi của Hoắc Chấp Tiêu, bắt đầu tập trung vặn đinh ốc trên trục lốp. Q Có gì mà trợ lý Đinh không biết làm không? A Làm nũng. __ 1 đình công tiêu cực gốc là 消极怠工, Hán Việt là tiêu cực lãn công. Thành ngữ tiếng Trung, chỉ việc sử phương pháp tiêu cực để không làm việc một cách nghiêm túc. Xuất phát từ “Về sửa chữa những tư tưởng sai lầm trong Đảng”. Lược từ Công thức mỹ học Tên gốc Mỹ học công thức Tác giả Không Cúc Nguồn Tình trạng bản gốc Hoàn 59 chương + 9 ngoại truyện Tình trạng bản edit Đã xong. Chỉnh sửa Hạ Ngọc Băng Biên tập Hạ Ngọc Băng Thể loại hiện đại, 1×1, đam mỹ namxnam, tình yêu văn phòng, truyện ngọt không ngược, HE. Note Pass trong chìa khóa kho hàng. KHÔNG REUP KHÔNG CHUYỂN VER KHÔNG AUDIO KHÔNG WATTPAD. ĐÂY LÀ BẢN EDIT PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, GẠCH CHÂN TÔ ĐẬM XIN NHẤN MẠNH LÀ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI ĐÂY!!!!!!!!!! Giới thiệu Tỷ lệ vàng * là một cụm danh từ trong mỹ học kiến trúc **, cũng là tỷ lệ cơ thể lý tưởng nhất. Tất cả bạn giường của Hoắc Chấp Tiêu đều có dáng người phù hợp với tỷ lệ vàng, bởi vậy nên Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày anh lại tỉnh dậy bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu. – là được công nhận là tỷ lệ đẹp nhất, nhưng trong mắt anh, em mới là tiêu chuẩn mỹ học duy nhất. Tóm tắt bằng một câu Câu chuyện về ông chủ vô tình ngủ với trợ lý của mình. Truyện ngọt, không ngược. Kiến trúc sư x Trợ lý riêng. Phong lưu anh tuấn nhiều tiền x Cấm dục đẹp trai nhân thê. 1v1, HE. Chú thích * Tỷ lệ vàng Trong toán học và nghệ thuật, hai đại lượng được gọi là có tỷ số vàng hay tỷ lệ vàng nếu tỷ số giữa tổng của các đại lượng đó với đại lượng lớn hơn bằng tỷ số giữa đại lượng lớn hơn với đại lượng nhỏ hơn. Tỷ lệ vàng thường được ký hiệu bằng ký tự φ phi trong bảng chữ cái Hy Lạp nhằm tưởng nhớ đến Phidias, nhà điêu khắc đã xây dựng nên đền Parthenon. Theo Wikipedia. ** mỹ học kiến trúc Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội. Thuật ngữ này là một phát kiến của triết gia người Đức Alexander Baumgarten, dùng để đặt tên cho tác phẩm Aestheticä Mỹ học của ông 1750–1758. Ông dùng từ “mỹ học” cho lý thuyết về nghệ thuật tự do hay khoa học về cái đẹp nhận thức được. Theo Wikipedia. Mỹ học đại cương cho ai muốn đọc. => Mỹ học kiến trúc = Cái đẹp trong kiến trúc. Lưu ý của editor Công thụ không phải lần đầu của nhau, tức là đã có quan hệ với người khác trước khi đến với nhau. Truyện không nặng về chuyên ngành. Có H nên sẽ đặt pass. Tác giả viết ổn, tình tiết và chuyển biến tình cảm tương đối hợp lí, không có cảm giác gượng ép hay khó chịu. Thích hợp để đọc sau khi kinh qua những sau bộ ngược lên ngược xuống, là truyện để thư giãn nên đừng bỏ não ra phân tích từng câu từng chữ làm gì 🥲🥲🥲 Edit chủ yếu là lấy động lực để sau này tốt nghiệp xong còn đi đúng ngành nghề thôi 🤣🤣🤣 Mục lục [01] – [02] – [03] – [04] – [05] – [06] – [07] – [08] – [09] – [10] [11] – [12] – [13] – [14] – [15] – [16] – [17] – [18] – [19] – [20] [21] – [22] – [23] – [24] – [25] – [26] – [27] – [28] – [29] – [30] [31] – [32] – [33] – [34] – [35] – [36] – [37] – [38] – [39] – [40] [41] – [42] – [43] – [44] – [45] – [46] – [47] – [48] – [49] – [50] [51] – [52] – [53] – [54] – [55] – [56] – [57] – [58] – [59]. Ngoại truyện [01] – [02] – [03] – [04] – [05] – [06] – [07] – [08] – [09]. Hết.

công thức mỹ học